• Emmié by HappySkin - Thương hiệu mỹ phẩm nồng độ cao và thiết bị làm đẹp hàng đầu Việt Nam
  •  
  • HappySkin Beauty Clinic - Hệ thống spa thẩm mỹ viện làm đẹp an toàn hàng đầu Việt Nam
  •  
  • SkinStore - Hệ thống bán lẻ trực tuyến mỹ phẩm chính hãng và uy tín nhất Việt Nam
  •  
  • Ceuticoz Việt Nam - Thương hiệu dược mỹ phẩm đến từ Ấn Độ

"Ưu đãi chào hè với kem chống nắng - Ưu đã giảm giá lên tới 50%

0

Không có sản phẩm nào trong giỏ hàng

Thương hiệu

Danh mục

Sản phẩm đã xem gần đây

"Ưu đãi chào hè với kem chống nắng - Ưu đã giảm giá lên tới 50%

0

“Tại sao tôi không thể là người bị ung thư giai đoạn cuối chứ? “

08/07/2015 4:36:49 SA

511

“Tại sao tôi không thể là người bị ung thư giai đoạn cuối chứ? “

Mục lục

    “TẠI SAO TÔI KHÔNG THỂ LÀ NGƯỜI BỊ UNG THƯ GIAI ĐOẠN CUỐI CHỨ? TÔI CÓ GÌ KHÁC BIỆT VỚI NGƯỜI KHÁC ĐÂU?”

    Đó là những dòng tâm sự của chị Tuyết Mai – một trong những cựu sáng lập trang Foody.vn- một trang web khá nổi tiếng về địa điểm ăn uống và vui chơi hiện nay tâm sự với chúng tôi về tình hình bệnh tật của mình. Trong lúc đối diện với thời điểm cuối cùng của mình, chiến đấu với tử thần người ta có nhiều cách phản ứng khác nhau: Có người buông xuôi theo ý trời, có người oán trách, có người sống vội sống gấp. Riêng chị Tuyết Mai, chi cảm thấy điều đó rất bình thường bởi chị đã sống rất trọn vẹn rồi. Chị chọn tiếp tục sống trọn vẹn từng ngày trong khoảng thời gian tiếp theo của mình.

    Nhiều người bị ung thư hay tự hỏi: Vì sao lại là tôi? Why me? Why me? Tôi thì tự hỏi Why not me?

    “FOODY KHÔNG PHẢI LÀ THÀNH CÔNG LỚN NHẤT CỦA TÔI..”

    Khi chúng tôi hỏi chị, Foody có phải là thành công lớn nhất của chị không thì chị trả lời: Foody thành công phần lớn là nhờ sự nỗ lực, kiên trì của anh CEO. Những ngày đầu anh đã rất tâm huyết với Foody. Tôi chỉ đóng vai trò nhỏ trong đó thôi. Tôi nghĩ thành công lớn nhất trong cuộc đời của tôi là có gia đình, người thân ,những người bạn rất tốt và yêu thương tôi. Họ sẵn sàng ở bên và giúp đỡ tôi lúc khó khăn.”

    MỘT CUỘC ĐỜI CHO ĐI

    Chị Tuyết Mai làm từ thiện rất nhiều. Chị tâm sự, ngày trước khi chưa bệnh, chị chỉ chọn giúp đỡ và quyên góp cho những đứa trẻ. Chị nghĩ chúng nó còn tương lai ở phía trước. Tuy nhiên, sau khi bị bệnh thì chị thay đổi. Chị hiểu được rằng những lúc bệnh tật là những lúc người ta cảm thấy hoang mang nhất, lúc này họ cần tình người hơn bao giờ hết. Tết Nguyên Đán vừa rồi, chị cùng với hội từ thiện đã gói được 1350 chiếc bánh chưng trong 3 ngày 3 đêm để tặng cho những người vô gia cư, những người nghèo không có Tết. Chị chỉ nghĩ “ Mình làm được, tại sao mình không làm..”

    “NẾU CÒN THỜI GIAN, TÔI SẼ..”

    Suốt buổi nói chuyện, tôi chẳng thấy chị nói bao nhiêu về mình. Chị chỉ nói về những người khác, về khao khát có thể làm được một điều gì đó cho những người xung quanh, những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình. Chị tâm sự : “Nếu còn thời gian nhiều, tôi muốn nghĩ ra nhiều dự án khác hơn để có thể đóng góp cho công ty. Tôi muốn xây nên những trung tâm chuyên để tư vấn và nấu ăn cho những người bệnh tật như tôi. Tôi còn muốn làm một website cho trẻ em để các nhà mạnh thường quân có thể giúp đỡ được nhiều em nhỏ hơn nữa. Tôi cảm thấy thương khi nhìn những gia đình lên đây chữa bệnh mà nằm bệt ra sàn không chiếu lót gì cả..Tôi sẽ thành lập một hội cho mượn chiếu…” Chị cứ mãi miết kể về “Tôi muốn..Tôi muốn..”. Mà sao chị toàn “muốn” cho người khác vậy chị ơi?

    “WHY NOT ME ?”

    Với một người sống tốt như vậy, sự nghiệp đang ở đỉnh cao như vậy, làm từ thiện nhiều như vậy thì tôi nghĩ khi đối diện với bệnh ung thư, chị phải trách móc số phận dữ lắm. Tuy nhiên, chị lại nói rằng: “Khi bị ung thư, người ta hay khóc lóc và tự hỏi: vì sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi? Tôi chỉ nghĩ đơn giản “ Why not me? Tại sao không phải là tôi. Tôi có gì khác biệt với những người khác đâu. Tại sao họ có thể bị mà mình không thể bị?”

    Đó có lẽ câu nói tôi nhớ nhất từ cuộc nói chuyện với chị. “Tôi đón nhận nó như một thách thức và tin vào Chúa và Đức mẹ. Nếu số của tôi tới đó là hết thì nó sẽ hết. Nếu vẫn chưa hết, tôi tin Chúa sẽ soi đường, dẫn lỗi cho tôi. Tôi đón nhận những chuyện của Chúa mang đến. Tôi tự nhủ mình rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì nó đúng là những chuyện nó sẽ xảy ra. Nếu số tôi tới đó là hết thì là hết, nếu còn tiếp tục thì chúa sẽ chỉ đường dẫn lối cho tôi. Tôi không phải kiểu người buông xuôi. Cũng không phải kiểu quá quyết liệt. Tôi ở giữa. Tôi có niềm tin vào Chúa và khoa học. Tôi biết khi con người ta buồn, thì trong cơ thể sản sinh một loại axit sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho bệnh tật phát triển nên tôi chọn vui sống mỗi ngày”

    Tôi cảm thấy mình rất may mắn vì có người thân và bạn bè bên cạnh mình. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu không bị bệnh sao tôi biết họ yêu thương tôi nhiều như thế được.

    “TÔI THẤY MÌNH MAY MẮN”

    May mắn là từ tôi được nghe nhiều nhất từ cuộc nói chuyện với chị. Tôi không nghĩ một người bị ung thư giai đoạn cuối thì từ này lại là từ được nói nhiều nhất. “Tôi thấy tôi may mắn hơn nhiều người vì tôi có bạn bè yêu thương, người thân chăm sóc, tôi có tiền chữa bệnh, đồng nghiệp và sếp cũng tạo điều kiện giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi may mắn vì có lẽ tôi không có chồng, cũng chưa có con nên tôi không còn vướng bận gì nhiều. Nhiều khi tôi nghĩ, nếu không có căn bệnh này, làm sao tôi biết mọi người yêu thương tôi nhiều đến như vậy?

    “TÔI ĐỂ CHO NGƯỜI KHÁC YÊU THƯƠNG TÔI NHIỀU HƠN”

    “Điểm thay đổi lớn nhất của tôi khi tôi bị bệnh có lẽ là việc tôi không còn chủ động nữa. Tôi là kiểu người chủ động và muốn kiểm soát mọi việc. Tôi luôn cố tự làm mọi việc và không muốn nhờ vả người khác. Như khi tôi thấy mình bị xuất huyết nhiều, tôi chỉ nghĩ làm sao để đi bệnh viện mà không phiền người khác..Tuy nhiên, bây giờ tôi thay đổi. Tôi không còn chủ động nữa, tôi đằm hơn để nhường sự chủ động cho mọi người. Tôi tạo điều kiện cho người ta yêu thương chăm sóc tôi nhiều hơn…Tôi cảm thấy mình rất may mắn vì có bạn bè và người thân bên cạnh. Cảm giác khi được yêu thương rất tuyệt vời”

    “CÁI NGƯỜI TA CẦN ĐÔI KHI CHỈ LÀ MỘT BÀN TAY”

    “Lúc tôi ở bên bệnh viện Hòa Hảo để người ta cắt thịt chuẩn đoán bệnh cho chính xác, tôi đau lắm, tưởng chừng như không chịu nỗi. Tuy nhiên, lúc đó cô y tá bên đó đã nắm chặt tay tôi và nói cố lên. Từ lúc đó, tự nhiên tôi thấy ấm áp và dễ chịu hẳn, đau đớn mấy cũng chịu được. Những người bệnh cũng vậy, đôi khi cái người ta cần chỉ là một bàn tay nắm chặt, một điểm tựa để họ có thể tiếp tục chiến đấu”

    Có lẽ điều tôi trăn trở nhất là tôi chưa làm được gì nhiều cho công ty và sếp của tôi. Sếp của tôi tốt với tôi lắm…Tôi muốn trả ơn sếp của mình.

    “TÔI KHÔNG BIẾT ĐÂU SẼ LÀ CHUYẾN HÀNH TRÌNH CUỐI CÙNG CỦA MÌNH..”

    “Dạo này tôi bị đau nhiều. Tôi nghĩ thời gian của mình cũng không còn nhiều nữa và tôi quyết định sẽ đi chơi. Tôi sẽ đi HongKong vào tháng 4. Sau đó xin Visa đi Mỹ . Ở Mỹ tôi sẽ kiếm tiền để đi tiếp Châu Âu. Tôi thích mê những nông trại bên Mỹ. Tôi không biết đâu sẽ là chuyến hành trình cuối của mình, đâu sẽ là nơi mình dừng chân… nhưng cứ đi thôi. Dù chuyện đó đến lúc nào, tôi cũng sẽ đón nhận nó. Tôi chỉ có trăn trở rằng mình không có thể làm nhiều điều hơn cho sếp của mình. Sếp giờ giao cho tôi làm kinh doanh quốc tê để tôi có thời gian chữa bệnh. Tôi mang ơn sếp mình nhiều lắm, cho nên trong chuyến đi của mình, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ làm việc. Tôi kết bạn nhanh lắm, đi đâu tôi cũng có bạn được. Tôi mong trong chuyến đi của mình, với khả năng giao tiếp và làm việc của mình, tôi có thể mang về được hợp đồng cho công ty…”

    “TÔI CHỌN VUI SỐNG MỖI NGÀY”

    “Tôi ở giữa. Tôi không phải là người buông xuôi. Tôi cũng không phải kiểu người oán trách. Tôi đón nhận chuyện đến như nó phải đến. Tôi coi tất cả như thử thách. Tôi nửa khoa học, nửa duy tâm. Tôi biết khi buồn thì môi trường sẽ sản sinh nhiều axit, sẽ khiến bệnh phát triển nhanh hơn. Nên tôi chọn vui sống mỗi ngày. Tôi cũng tin vào Chúa. Tôi cảm nhận rằng cuộc đời mình như vậy là đủ rồi. Tôi đã được quá nhiều rồi. Căn bệnh là thách thức, và tôi sẽ đón nhận nó. Dù đâu là điểm kết thúc trên hành trình sống của tôi, tôi vẫn chọn sẽ sống thật trọn vẹn từng ngày”

    “Một cuộc đời cho đi” là cách tôi gọi tên cuộc đời chị. Sau khi nói chuyện với chị xong, trong lòng tôi rất nhiều trăn trở. Tại sao một người đang đối diện với cái chết có thể nghĩ về người khác nhiều như vậy, khao khát cho đi và cống hiến nhiều như vậy?

    Người viết: Hoàng Vy Dung

    Ảnh: Con Mều Lười

    Đánh giá bài viết

    Đánh giá trung bình

    0/5

    (0 nhận xét)

    5 sao
    0
    4 sao
    0
    3 sao
    0
    2 sao
    0
    1 sao
    0

    Vui lòng Đăng nhập hoặc đăng ký để gửi nhận xét về sản phẩm. Cũng xin lưu ý rằng việc gửi đánh giá chỉ được kích hoạt đối với người dùng đã mua sản phẩm này.

    Bình luận

    Please login or register to submit your questions.

    Sản phẩm liên quan

    0

    Không có sản phẩm nào trong giỏ hàng